Thứ Tư, 6 tháng 1, 2016

Vợ là cửa cái, Bạn gái là cửa sổ.


Thơ Nguyễn Bảo Sinh
 Nguyễn Bảo Sinh, Đồng Đức Bốn cùng Bùi Giáng rất xứng đáng với danh hiệu mà người đọc xưng tụng: “Nhà thơ dân gian”. Điểm chung của thơ các ông là sự thông thoáng, thuần khiết, vần điệu, và đặc biệt là chứa đựng yếu tố triết lý mộc mạc và sâu sắc. Trước thời các ông, có lẽ chỉ có thơ Nguyễn Bính là có được thành công này. Nhiều bài thơ của các ông sáng tác còn bị nhầm là ca dao, có lẽ cũng là do tính thuần khiết và trí tuệ của chúng.
 
Vợ là cửa cái, Bạn gái là cửa sổ.

 Càng nhiều cửa sổ, càng sang,
 Cửa cái anh vẫn đàng hoàng vào ra.
 Vợ là cửa cái nhà ta,
 Lại là cửa sổ... thằng cha láng giềng. 

 
Vuông tròn
 Ngày xưa tuong trái đất vuông ,
 Cho nên đi đứng trên đường thẳng hơn;
 Bây giờ trái đất hình tròn,
 Cho nên bao kẻ... lom khom định bò.
 
Tu
 Tự trói thì gọi là tu
 Bị trói thì gọi là tù mọt gông!
 
Mê ngộ
 Khi mê bùn chỉ là bùn
 Ngộ ra mới biết trong bùn có sen
 Khi mê tiền chỉ là tiền
 Ngộ ra mới biết trong tiền có tâm
 Khi mê dâm chỉ là dâm
Ngộ ra mới biết trong dâm có tình
 Khi mê tình chỉ là tình
 Ngộ ra mới biết trong tình có dâm!
 Khi yêu cái xích dưới chân
 Thì xiềng xích ấy là thần Tự do!
 

 Mê là mê theo cách mê của người
 Ngộ là mê theo cách mê của mình.

Tự do
 Tự do sướng nhất trên đời
 Tự lừa lại sướng hơn mười tự do!
 
Tại sao?
 Trẻ thơ mở trí nhìn đời
 Cho nên luôn hỏi những lời: Tại sao?
 Người lớn nhắm mắt ra vào,
 Nhờ người dắt hộ, “Tại sao” không cần!
 
Bịt tai
Muốn bịt hết miệng trần ai
Hãy bịt ngay chính lỗ tai của mình.
 
Yêu
 Yêu là nhớ ít tưởng nhiều
 Yêu là chẳng biết mình yêu cái gì
 Yêu nhau đâu bởi hàng mi
 Đắm say đâu phải chỉ vì đôi môi
 Yêu là ..yêu, có thế thôi…!!
 
Nợ
 Nợ tiền trả hết là xong,
 Nợ tình càng trả, càng phong lưu tình.
 
Đời người
 Đời người như tốt qua sông
 Tiến ngang, tiến dọc chứ không được lùi.
 
Sang, về ?
 Cùng chung một chuyến đò ngang
 Kẻ thì sang bến,người đang trở về
 Lái đò lái mãi thành mê
 Sang về chẳng biết mình về hay sang
  

Tu
 Trốn chợ lên đỉnh núi tu,
 Họ bê cả núi hoang vu về phường.
 Tiếng chuông vào phố lạc đường,
 Sư già khất thực, luôn mồm “Thanh-kiu”
 
Nhân Cảnh
 Ngồi nhìn non bộ đứng im,
 Ngắm cá trong chậu, xem chim trong lồng.
 Cây si bẻ quặt uốn cong,
 Còn mình tự nhốt vào trong lẽ đời.
 
Ly thân
 Vì yêu tha thiết con người,
 Cho nên mới lánh về nơi không người.
 Quạnh hiu ngay giữa đất trời,
 Còn hơn hiu quạnh giữa người thân thương.
 Con ta không phải của ta
 Tai họa của nó mới là của ta
 Của chìm của nổi trong nhà
 Của ta rồi sẽ lại là của con
  Vợ là thánh chỉ vua ban
 Có sao dùng vậy không bàn đúng sai!

 Làm thơ anh chỉ nghiệp dư
 Hội thơ chuyên nghiệp họ chưa cho vào
 Yêu em anh cũng nghiệp dư
 Hội yêu chuyên nghiệp họ chưa cho vào!
 
Độc thân
 Những người quyết chẳng lấy ai
 Là người chỉ quyết một hai lấy mình
 Tương tư trong mọi mối tình
 Là tương tư chính bóng hình của ta.
 
Tự hiểu
 Nếu mình tự hiểu được mình,
 Trương Chi đâu có thất tình Mỵ Nương.
 Nếu mình tự hiểu quê hương,
 Thì Từ Thức chẳng lạc đường trần gian.
 
Tình đầu
 Tình nào cũng mối tình đầu,
 Không ai đến được nơi đâu hai lần.
 Không gì cũ như mùa xuân,
 Mỗi khi xuân đến vẫn lần đầu tiên.
 Gần chùa gọi bụt bằng anh,
 Anh hùng nhìn mãi cũng thành thường thôi.
 Tiên nữ cũng chỉ là người,
 Từ Thức yêu chán bỏ trời về quê
 
Tri âm
 Mới yêu nhìn đã tri âm,
 Lâu dần tiếng Việt nghe nhầm tiếng Tây.
 Nói toàn ngoại ngữ với nhau,
 Không người phiên dịch, ngẫm đau nhân tình.
 Mình ngu nhiều kẻ ngu hơn
 Cho nên được gọi là khôn hơn người
 Em xinh đâu bởi nụ cười
 Em xinh là bởi... nhiều người xấu hơn.
 
 
 
 
 
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét