Bị treo...thì chẳng dám bị treo
Bỡi đường đi lại quá nhiều đèo
Truông qua núi bắc cành khô héo
Ngõ lại thành nam khách vắng teo
Sáng đến trà xanh tìm gái khéo
Chiều lên rượu đỏ ngủ quê nghèo
Gặp em ôm gối cười ngoeo ngoẽo
Ai bảo rằng anh chẳng dám theo?
Tú lang thang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét